Chênh vênh 22 – Bắt đầu những thử thách

Hôm rồi xem được video “Những điều nên làm trước tuổi 30”, tôi bất chợt nghĩ đến bản thân mình 5 năm tới. Hàng vạn câu hỏi chạy qua đầu tôi chỉ trong một khoảnh khắc…

Tôi sẽ là ai trong 5 năm tới?

Liệu tôi đã “master” trong lĩnh vực mà mình theo đuổi chưa?

Vạn vật xung quanh tôi đều đang vận động, đang lớn lên mỗi ngày. Cái cây trước nhà cũng đã cao ngổng kể từ đợt tôi vào đại học, đến giờ cũng đã 4 năm. Còn tôi? Sao tôi cảm thấy mình vẫn chưa “lớn”?

Sao tôi vẫn ở đây ôm trong lòng một mớ bòng bong về tương lai và định hướng…

Áp lực đầu đời mang tên “thất nghiệp”

Kết thúc 4 năm mài đũng quần trên giảng đường đại học, tôi “vào đời” mang theo kỳ vọng của gia đình, áp lực đồng trang lứa và mong đợi mơ hồ của bản thân.

Mang cả những ánh nhìn của người khác về cái mác “thất nghiệp”. Mang cả những tự ti về những thiếu sót của mình để rồi vội vàng chọn một công việc nhẹ nhàng ít thử thách, không yêu cầu nhiều về kỹ năng chuyên môn.

Vài tháng trôi qua, tôi làm việc như một con robot được lập trình. Những thế mạnh của bản thân dần bị “lãng quên” và nằm gọn trên tờ CV.

Tôi nhận ra nếu cứ tiếp tục như vậy, thứ duy nhất thay đổi trong cuộc sống của mình có lẽ chỉ là thời gian.

Đúng vậy, tôi vẫn đang dậm chân tại chỗ từ sau khi tốt nghiệp…

Biến nỗi lo thành hành động

Ngồi một mình căn phòng 20 mét vuông, tôi thở dài và chợt nhận ra mình đã phí hoài thời gian qua như thế nào. Đã đến lúc tôi cần nghiêm túc với bản thân hơn.

Điều đầu tiên là cần biết được mình đang ở đâu và điều cần ưu tiên là gì?

Tôi đánh giá những điểm mạnh điểm yếu, những kỹ năng còn thiếu, những kiến thức tôi cần học thêm và hướng phát triển tôi muốn.

Hơn hết, tôi cần một mentor và một môi trường để mình có thể hiện thức hóa những điều đó.

Một người sẽ giúp tôi định hướng rõ ràng hơn trong lĩnh vực tôi đang phát triển. Một nơi để tôi lăn xả vào những sai lầm và những ý tưởng không giới hạn.

Và tôi chọn môi trường Startup. Vì tôi biết chỉ có ở đây tôi mới được tự do khám phá năng lực bản thân một cách tốt nhất, linh hoạt nhất.

Những “lời ra tiếng vào” về công ty startup tôi cũng đã nghe nhiều! Nào là phải “tự bơi”, rồi “multi-task”, không có quy trình hay phương pháp tối ưu sẵn, phải luôn tìm hướng “tốt hơn”…

Nhưng tôi nghĩ khi người ta chỉ nhìn vào những khó khăn mà than vãn, thì sẽ quên mất những trái ngọt mà khó khăn đó đem lại.

Và với tôi, tôi xem đó là cơ hội hơn là trở ngại.

Được thử thách bản thân, thực chiến với công việc chẳng phải là cách tốt nhất để chứng minh và phát triển năng lực của bản thân hay sao? Việc linh hoạt và multi-task sẽ giúp tôi được thử sức với nhiều kỹ năng, nhiều hướng tiếp cận đa dạng và học cách tự sắp xếp công việc một cách thông minh.

Những kiến thức tôi phải trả tiền cho hàng tá khóa học ở ngoài mới có được, nay được học hỏi từ kinh nghiệm của anh chị đồng nghiệp đi trước, một cách chắt lọc và thực tế.

Tại sao tôi lại không nắm lấy những cơ hội đó chứ?

Bước ra vùng an toàn của bản thân

Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định nghỉ công việc hiện tại.

Nghe có vẻ nhẹ nhàng với một đứa ở độ tuổi 22?

Nhưng với tôi đó là một dấu mốc của một chặng đường. Là lúc tôi biết mình cần bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân.

Tôi sửa lại CV và portfolio, cố gắng thể hiện năng lực chuyên môn và thế mạnh bản thân trong những cái gạch đầu dòng ít ỏi. Tôi bắt đầu lao vào tìm kiếm những công ty Startup và vị trí công việc phù hợp.

Lần này có “kỹ tính” hơn chút khi mỗi công ty tôi đều tìm hiểu nhiều hơn về vị trí ứng tuyển, ngành nghề kinh doanh, văn hóa công ty, sếp và cả đồng nghiệp nữa!

Có những công ty tôi đợi mãi không thấy phản hồi.

Cũng có những công ty dù vượt qua screening test nhưng phỏng vấn xong cũng nhận về cái email từ chối đầy nuối tiếc…

Nhưng tôi quyết tâm rồi, không thể dễ dàng từ bỏ thế được. Chắc chắn có một nơi mà tôi thuộc về chứ? Chắc chắn có một nơi sẽ nhìn ra được tiềm năng của tôi và cho tôi một cơ hội chứng minh bản thân.

Tôi không còn tâm lý lo sợ như trước nữa, mà thay vào đó là sự hào hứng và kiên trì hơn. Vì tôi biết mình đã sẵn sàng đón nhận những thử thách.

Hôm nay khi đang đọc nốt quyển sách dang dở, tiếng báo từ hòm thư email của tôi vang lên!

Cảm xúc lần này bỗng nhiên trở nên hồi hộp và chờ mong lạ thường. Đó là một linh cảm tốt chăng?

Tôi nín thở chậm rãi mở thông báo…

“Congratuation…”

Khoảnh khắc đó thật muốn ôm chầm lấy bản thân. Bởi vì lần này tôi đã làm được…

Tôi đậu phỏng vấn rồi!